Văn Minh Đại Việt
Văn Minh Đại Việt là một khái niệm chỉ đến nền văn hóa của người Việt Nam trong thời kỳ cổ đại, đặc biệt là vào thời kỳ nhà Hồ, nhà Lý, nhà Trần và nhà Lê. Văn Minh Đại Việt được xem là giai đoạn phát triển cao nhất của văn hóa và tôn giáo Việt Nam, thể hiện qua sự phát triển của kiến thức, tri thức, văn hóa, tôn giáo, nghệ thuật và kiến trúc.
Trong Văn Minh Đại Việt, tri thức và kiến thức được truyền đạt chủ yếu thông qua việc học hành tại các trường đại học như Văn Miếu - Quốc Tử Giám. Các tri thức cổ đại như Tư Tưởng Hồng Hiến, Đạo Lý Học, Thi Kinh, Thi Tập, Chữ Hán, Nho Học, Phật Học... đều được truyền bá và phát triển mạnh mẽ trong thời kỳ này.
Đặc biệt, tôn giáo cũng đóng vai trò quan trọng trong Văn Minh Đại Việt. Phật giáo và đạo giáo được coi là hai tôn giáo trọng yếu, ảnh hưởng đến tư tưởng, đạo đức và lối sống của người dân. Ngoài ra, văn hóa truyền thống như ca trù, chèo, quan họ, xẩm... cũng được khai phá và phát triển hơn trong thời kỳ này.
Văn Minh Đại Việt không chỉ là nền văn hóa và tôn giáo, mà còn là sự phát triển toàn diện về kinh tế, chính trị và xã hội. Đây là giai đoạn mà người Việt Nam tỏ ra kiên cường, thông minh và tinh tế trong mọi lĩnh vực của cuộc sống.
Tóm lại, Văn Minh Đại Việt là giai đoạn phát triển văn hóa và tôn giáo của người Việt Nam trong thời kỳ cổ đại, thể hiện sự tinh tế, thông minh và kiên cường của dân tộc Việt Nam qua các tri thức, kiến thức, văn hóa và tôn giáo.